MƯA ĐẦU MÙA
Tây Nguyên đang đón những cơn mưa đầu mùa, đã tháng 3 âm lịch rồi…
Mình không nhớ rõ cơn mưa năm nào, mình được ở nhà vào thời gian này, đón những cơn mưa đầu của Tây Nguyên một cách chậm rãi và đầy thảnh thơi như vầy. Đã 30 tuổi rồi, gần 12 năm xa nhà, từ khi mới chỉ 18 tuổi, giờ đã có một cậu con trai 6 tuổi đáng yêu. Nhanh quá!
Cơn mưa như xua đi những bụi bặm, những cái khô hanh oi ả của một mùa khô, lạnh lẽo, gió rít. Làn gió hòa cùng với cơn mưa rào, không khí trở nên thoáng đãng, trong lành, mát rượi. Có lẽ lúc này, tâm mình không muốn rong chơi như trước kia, không còn muốn bon chen như thuở trước, giờ chân quý hạnh phúc hiện tại, ấm áp bên người thân, bên những điều mộc mạc mà chỉ nơi quê hương mới cảm nhận rõ mồn một.
Những giọt mưa rớt mạnh trên mái tôn rào rào, reo vui, ngoài vườn hẳn những ngọn rau mình mới trồng đã thỏa thích tắm mình trong cơn mưa. Ngọn đậu cô ve vươn vai thấm đẫm, những ngọn vươn mình xa hơn bờ rào mình làm. Cây củ cải trắng cũng reo vui . Vườn trước, những cây hoa cúc sau trận nắng kéo dài từ tết đến giờ, chỉ sống qua ngày với lượng nước ít ỏi tôi tưới mỗi ngày, giờ cũng rung rinh reo mừng, thỏa sức hoan ca trong cơn mưa chiều…
Thiên nhiên với cơn mưa, như một phần vũ trụ nuôi lớn cho muôn loài.
Rời Sài Gòn hoa lệ, tôi trở về nhà, tập trồng rau để tự nuôi dưỡng mình mỗi ngày. Tôi tập làm nông nghiệp tự nhiên. Tôi tập tự quẳng các hạt giống ra vườn và thử xem, chúng nảy mầm và sống sót như thế nào với thiên nhiên, với mặt trời, đất nước… Tôi theo dõi từng cử động, từng sự phát triển nhỏ nhặt. Tôi như ném sự sinh tồn cho những hạt giống vốn rất được nâng niu trong vườn hạt giống.
Tôi cũng không làm cỏ gì cả, cùng cỏ và rau nuôi nhau lớn, sống tương hỗ, hòa điệu cùng với nhau, cùng thi nhau xem ai trưởng thành hơn, ai mạnh mẽ, vươn cao hơn.
Khu vườn nhỏ đó là phần thú vui trong cuộc sống của tôi sau công việc viết lách, vui đùa với con trai, người thân.
Nhìn các bạn ấy cùng nhau sống, cùng nhau lớn, tôi thấy yêu mến thiên nhiên, thiên nhiên thật tuyệt vời. Tôi liên tưởng với xa xưa, khi những hạt giống từ trên cây rớt xuống, chẳng được vun xới gieo trồng tử tế, không được bón phân, không được tưới nước thế mà vẫn lớn lên, trưởng thành, đâm chồi nảy lộc, thành rừng thành quần thể cây cối sống chen chúc với nhau.
Tôi thấy mình cảm nhận sâu sắc hơn về những gì thiên nhiên và vũ trụ đang hiện hữu.
Ngồi xếp bằng xuống, tôi quan sát về những gì đang diễn ra xung quanh, có lúc tôi quay trở về để quan sát quá khứ đã qua của mình. Tôi thấy, thật phí công khi cứ hoài niệm hay nghĩ ngợi quá nhiều về quá khứ, về những lỗi lầm, những đau khổ, dằn vặt về những sự đổ vỡ, mất mát, những điều thất bại, những lời hứa còn dang dở chưa thực hiện được. Tôi yêu quý hiện tại của mình lúc này, vì thật tuyệt diệu biết bao khi tôi sống trọn vẹn với hiện tại của mình.
Đã rất lâu rồi, tôi mơ về cuộc sống thanh thơi nơi quê hương, tôi cứ nghĩ, mình sẽ chỉ làm điều đó khi về già cơ, khi tôi nghỉ hưu, khi đã có đầy đủ sự nghiệp, tiền tài, địa vị,… thì tôi sẽ trở về, an dưỡng tuổi già, tu tập và chăm sóc người thân,… rồi khi cuộc đời đưa đẩy tôi đến với chân lý, giúp tôi nhận ra điều gì thực sự ý nghĩa với mình, điều gì phù hợp với mình, điều gì tôi thuộc về, thì tôi chẳng muốn chờ đến đến lúc tuổi già. Tôi quyết định trở về quê hương, sống bên cạnh người thân, sống mộc mạc giản dị với những gì mình có, rồi thì điều gì đến sẽ tự đến thôi.
Đôi khi, ta cứ tự ngã đi tìm cái gì thật to tát, thật lớn lao để khẳng định mình trước thiên hạ rằng ‘mình giỏi dang’, nhưng để khẳng định cho chính mình, hiểu thấu chính mình, yêu mến chính mình thì khó gấp bội phần. Mơ hồ lắm, chẳng phải ai cũng có đủ khả năng để tự nhận thức về chính mình, xem mình thích gì, mình phù hợp với điều gì, công việc gì, mình có đủ quyết tâm để theo đuổi việc hiểu mình, sứ mệnh của mình đến cùng.
Tôi chẳng nói suông đâu, vì tôi gặp một vài người bạn của mình, họ chẳng hiểu mình đang sống vì điều gì. Họ chẳng biết lấy động lực sống ở đâu để bước tiếp, họ thấy cuộc sống họ thật tẻ nhạt, chán chường và thấy ngày càng mệt mỏi mà không biết lý do tại sao?
Tôi là người có khả năng tự nhận thức về chính mình sâu sắc, nhưng đã có lúc tôi rơi vào bế tắc, bế tắc không biết mình là ai, hoang mang mất phương hướng, tôi không cho phép mình một giây phút nào ngơi nghỉ để suy ngẫm vì tôi sợ mình sẽ gục ngã, mình sẽ bỏ cuộc, tôi mị chính tôi rằng hãy cố lên chút nữa sắp thành công rồi.
Nhưng bạn thấy đấy, ta càng đuổi bắt, càng mong mỏi thì lại càng xa vời.
Và tôi quyết định dành nhiều thời gian hơn để thấu hiểu chính mình, tôi tìm không gian, thời gian tĩnh lặng để tự vấn chính mình, thấu hiểu cái mình thuộc về, thấu hiểu những gì mình thực sự phù hợp, mình vốn là. Có lúc hoang mang lắm, không biết mình là ai, có lúc thấy thảnh thơi, yên tĩnh thấy lòng nhẹ nhàng, an ổn.
Cơn mưa ngắn thì chỉ làm ướt phần rất nông cạn trên bề mặt của đất, nhưng cơn mưa lâu, cơn mưa nặng hạt sẽ làm mặt đất thẫm đẫm, ẩm sâu. Chính chúng ta cũng vậy, cần phải có những cuộc thử thách, những sự chuyển hóa tâm mạnh mẽ, sâu sắc mới giúp ta tỉnh ngộ, giúp ta tìm đúng con đường mình phù hợp, còn nếu không ta cứ mãi mập mờ như người mù đi trong đêm tối, chẳng thể tìm thấy đường ra.
Vì sự nhận thức và sự thay đổi nào cũng đều phải là một quá trình rèn luyện – chuyển hóa ; rèn luyện – chuyển hóa thì mới gọt giũa con người ta theo cách ta vốn thuộc về.
Sống giản dị, yêu thương, từ ái, mộc mạc và thảnh thơi, vì vốn dĩ, con người sinh ra vốn trong sáng, giản dị, vui vẻ. “Nhân chi sơ, vốn bản thiện”, vì bị những thùng sơn đầy màu sắc của cuộc sống xối từ đầu xuống chân, thấm đẫm từ ngoài vào trong, nên con người khi lúc mới sinh ra chẳng còn nữa, đã thay đổi lúc nào không hay và chúng ta cố gắng chà đạp lên chúng ta càng nhiều càng tốt.
Mình như thế nào thì nhìn người khác như vậy, bạn có tính ghen tuông thì nhìn người khác có tính ghen tuông, bạn đau khổ nhìn đâu cũng đau khổ, bạn vui vẻ thì nhìn đâu cũng vui vẻ,… chính vì thế, bạn luôn lạc quan thì nhìn đâu cũng sẽ có lạc quan và hạnh phúc thôi.
Trước kia và cả bây giờ, tôi cũng hay có cách nghĩ lung tung, thêu dệt tưởng tượng nhiều thứ lắm, tôi nhận ra nó và tìm cách để rèn giũa, để kiểm soát và để giúp mình ngặn chặn những suy nghĩ xấu ấy. Tôi rèn luyện lối sống yên lặng, tự nhiên, sống từ hòa, lạc quan và luôn sống trong hiện tại. Làm việc gì biết việc ấy, không xao nhãng với việc khác, ý nghĩ khác trong lúc làm việc. Tôi luôn đặt ưu tiên để tôi rèn luyện mình mỗi ngày, hoàn thiện mình mỗi ngày.
Cơn mưa đã như muốn tạnh hẳn rồi, bầu trời bừng sáng, cây cỏ đã tắm đẫm những giọt mưa đọng nước trĩu nặng trên nhánh, lá, kể cả những cây lớn, cộng rau hay ngọn cỏ cũng thấy mình được nhiều lợi lạc từ cơn mưa, tặng phẩm của thiên nhiên.
Ấy thế mà, ta cứ đi tìm đâu xa xôi chứ, ngay trong chính ta, tại những điều ta đang nắm giữ đây mà cứ ngỡ nó không tồn tại.
Cơn mưa Tây Nguyên tháng 3/2017
Minh Ngọc HC
https://web.facebook.com/blogsonglacquan/
http://haysonglacquan.blogspot.com/
Nhận xét
Đăng nhận xét