VỊ THA VỚI CHỮ DUYÊN
Trời Tây Nguyên đã rạo rực tiếng ve sầu, tiếng ve báo của mùa thi, của mùa phượng vỹ, mùa chia tay tuổi học trò của các bạn năm cuối cấp, mùa 3 tháng nghỉ hè. Lòng tôi thấy sâu lắng, nhớ chút ít về ký ức học trò mặc dù chẳng còn nguyên vẹn, nhưng vẫn đâu đấy ánh mắt những đứa bạn từng thân thuở học trò, giờ chẳng còn mấy ai ở bên mình và còn gặp nhau, còn xem nhau là bạn.
Cũng hay, ngẫm lại, tôi thấy cuộc đời có những giai đoạn khác nhau, có những người phù hợp cùng ta đi trên giai đoạn ấy, hoàn cảnh ấy. Rồi một mai, khi ta không còn đủ Duyên đi tiếp chặng đường thì con người ấy cũng không còn gặp lại nữa. Mặc dù, họ từng giúp đỡ mình rất chân thành, họ là người tốt, là người tôi luôn biết ơn đến tận bây giờ từ tận đáy lòng mình. Chỉ bởi, người ấy và ta đã hết duyên, ta đã cùng người ấy đi trên một chuyến tàu, chỉ được cùng nhau đi một quãng ngắn, cùng chia ngọt xẻ bùi, rồi đến nhà ga, mỗi người đều có đích đến và phải rẽ sang hướng khác để tiếp tục cuộc hành trình vẫn còn dang dở của riêng mình.
Ta phải thật sự trân trọng những con người luôn đi với ta trên mọi chặng đường, mọi giai đoạn, dù ở hoàn cảnh nào, họ cũng tin tưởng, bên cạnh ta và yêu thương ta vô điều kiện.
Có mấy ai trên cuộc đời này sẽ luôn đi cùng ta, tin tưởng và thương yêu ta trọn vẹn. Hay nhiều khi ta nghĩ đó là tri kỷ, sẽ cùng ta đi trên con đường để đến đích cuối, nhưng đi được một đoạn thì lại đành phải rời nhau, vì chẳng đủ mạnh mẽ để níu lại được chữ Duyên.
Tôi nói thế không phải để đổ hết cho chữ Duyên, nhờ chữ duyên này, tôi thấy mình dễ dàng chấp nhận mọi thứ trong cuộc sống, dễ dàng buông bỏ và tìm lại niềm vui trong cuộc sống.
Tôi tự hỏi, tại sao chúng ta không trân trọng từng khoảnh khắc khi ta được ở bên nhau, được yêu thương, được quan tâm, được chia sẻ, để nếu có xa nhau vào một ngày nào đó, thì ta chẳng phải nuối tiếc điều gì còn dang dở đã bỏ lại? Mà cứ kiếm tìm những điều chưa tốt của đối phương để hoạch họe, chê bai, chỉ trích, như thế phỏng có ích gì?
Mỗi người đều có phần đẹp đẽ của riêng, không ai có thể so sánh với ai, người hướng thiện, hướng đến những điều an lành, yên ổn, ngăn chặn xung đột, yêu chuộng hòa bình, tình thuận hòa, thì người ấy là người tu tập giỏi trong đời thường.
Người hướng thiện, họ ít màng đến danh lợi bản thân, họ luôn muốn chăm lo cho người khác, chu toàn âm thầm để người khác được nhận trọn vẹn những điều cần thiết trong cuộc sống.
Ấy thế, phải có những ai biết trân trọng, hiểu thấu đáo, sâu sắc, tâm đầy yêu thương và cảm thông thì biết quý mến và nể phục đức hy sinh tuyệt vời ấy.
Sống giữa đời thường, nếu là những người cùng chí hướng luôn bên cạnh ta thì không sao, nhưng giữa những người khác về tâm hồn thì quả khó lắm, can trường lắm, học tính vị tha lắm để buông và chấp nhận, thì mới là sáng suốt, mới được an ổn, thảnh thơi.
Cuộc đời vốn có nhiều bộ phim hay, lúc hỷ, lúc ái, lúc ố, lúc nộ nhưng thật tuyệt vời khi mỗi bộ phim giúp ta rút ra từng bài học để trưởng thành, để sống khiêm tốn, vị tha và đơn giản hơn.
Ngày trước, tôi đọc trong các cuốn sách về phát triển bản thân, các vị tác gia đã khuyên, ta nên lưu giữ lại những kỷ niệm đẹp nhất trong đời, để khi ta xuống tinh thần, hay khi đau khổ tột cùng thì sẽ hồi tưởng lại những kỷ niệm đẹp ấy để lên tinh thần, để đủ động lực và bước tiếp trên cuộc đời.
Nhưng chỉ đúng một phần thôi.
Rồi khi ta tức giận ai đó, hãy lảng sang một chuyện khác để làm, hoặc chạy ra ngoài để không xảy ra xung đột, hoặc bạn có thể im lặng, vân vân. Điều này rất đúng nhưng chỉ là một phần.
Khi bạn yêu thương, bạn luôn muốn giữ người ấy bên cạnh mình, nếu là phụ nữ thì tìm cách đẹp hơn, hấp dẫn hơn, nấu ăn ngon hơn, hay tìm đủ mọi cách để giữ chồng, giữ hôn nhân. Đúng, đó là điều nên làm mà.
Khi ta đớn đau, thì hãy cố gắng vượt qua, cố gắng quên đi, cố gắng gạt qua để sống, nhưng bạn có biết rằng, nỗi đau vẫn còn nguyên đấy, vẫn nhói lên khi ta chạm vào nó, vẫn khắc khoải và pha chút hờn ghen, thậm chí là hận thù khi kí ức ùa về kèm theo những cung bậc cảm xúc. Nếu bạn không tự chữa lành, thì vết thương vẫn tồn tại đấy, vẫn sẽ đau lên bất cứ lúc nào, thế mà bạn đã nghĩ nó đã nguôi ngoai, đã chữa lành.
Những cuốn phim ấy vẫn tiếp tục tiếp diễn và chi phối cuộc đời chúng ta và ta vẫn là ta như cũ thôi.
Hỷ-nộ-ái-ố bạn có dám chủ động chạm vào nó, quan sát và trao yêu thương không?
Cũng như, bạn có dám yêu thương người đã từng làm bạn đau khổ, tủi hờn, thất vọng, ganh ghét?
Bạn có thể chấp nhận khi những điều tuyệt vời, yêu thương của mình trong cuộc sống bỗng tan biến, mất đi?
Khó lắm!! Trước tiên muốn yêu được người, ta phải dành thời gian thấu hiểu chính mình, cảm thông những nhược điểm của ta. Như khi bạn ngồi thiền, bạn cảm nhận rõ những đau đớn ngay trên thân ta, những xáo trộn khủng khiếp trên tâm, rồi ta biết làm chủ trước điều ấy, buông xả điều ấy, tìm điều ý nghĩa trong cuộc sống từ điều ấy, tìm tình yêu thương của bạn trên điều ấy, niềm an vui và dám buông bỏ, thì bạn mới mong có thể nhìn thấu và cảm thông với những hành động, lời nói, ý nghĩ người khác thêu dệt về mình, người khác đối xử chưa tốt với mình.
Và khi ta và người chia xa, đau khổ, nuối tiếc đến nghẹt thở, bạn có biết, người đó đã dừng lại ở nhà ga ấy và rẽ sang một hướng khác vì đã hoàn thành xong sứ mệnh trong cuộc đời này với bạn và chuẩn bị đi tìm một sứ mệnh khác họ được giao phó.
Đó cũng là một phần nghiệp duyên bạn gieo, bạn đã gieo gì trước, thì phải gặt nó nhiều hơn những gì bạn đã gieo. Bạn có biết, chúng ta đang sống, cũng là đang gieo, đang tái sinh không? Vì thế, phải cẩn thận những điều bạn nói, bạn làm trong đời nhé!
Tôi nêu ra ví dụ cho bạn: Một cái cây, nảy mầm, nuôi lớn, trưởng thành, rồi đơm hoa, kết trái, quả chín có nhiều hạt. Quả rớt xuống đất, các hạt bên trong gặp điều kiện thuận lợi sẽ nảy mầm ra rất nhiều cây, các cây ấy lại phát triển giống với quy trình trên và lại tiếp tục nhân ra nhiều cây như thế nữa, cứ như thế.
Bạn thấy đấy, con người chúng ta cũng là một loài trong muôn loài tồn tại dưới Vũ Trụ này, đều có chung một quy luật tự nhiên, đều có cùng một nhân quả tương tự.
Không ai có thể sáng suốt từ sáng đến tối - suốt cả ngày được, nhiệm vụ của chúng ta là cứ bước đi, cứ trải nghiệm, suy ngẫm, nhận ra, rồi biết quay về. Rút ra bài học, để bản thân không tái phạm nữa.
Khi bạn quyết định điều gì, mới chỉ là bước đầu, đằng sau đó như thế nào, chẳng ai có thể biết được, mà có biết trước, thì còn gì thú vị nữa. Hãy cứ sống tự nhiên, sáng suốt.
Chúc bạn an lạc, thảnh thơi
Minh Ngọc HC
https://web.facebook.com/blogsonglacquan/
http://haysonglacquan.blogspot.com/
Nhận xét
Đăng nhận xét